"Tôi không thích mùa đông vì nó quá lạnh lẽo. Tôi không thích nơi đông người vì ở đó tôi luôn lạc lõng một mình. Và đơn giản chỉ vì bên cạnh tôi không có ai kia đó".
"Tôi không thích mưa vì đơn giản mưa khiến tôi buồn.."
Tôi thích xem phim hàn quốc vì những câu chuyện của nó luôn là những kết thúc có hậu, là những câu chuyện cổ tích mà ở cuộc sống không thể có. Nó là cái tôi ước mơ là cái tôi mong ước.
Mối tình đầu của tôi mà không phải dường như nó chẳng phải là tình đầu vì người tôi yêu không yêu tôi và thậm chí chẳng biết vì đó là một cuộc tình đơn phương.
Có lẽ giống như tôi mỗi bạn trong đời học sinh của mình cũng từng thích một ai đó. Cái tinh yeu tuoi hoc tro, cái cảm giác lâng lâng vui sướng khi tình cờ khi gặp ở căng tin, ở nhà xe, chẳng là gì nhưng nó có thể khiến bạn cười suốt cả buổi học. Và cũng buông thấp thỏm không yên khi thấy một ai đó tươi cười khi đi cùng một bạn gái dễ thương xinh đẹp.
Và tôi cũng chẳng ngoại lệ khi tình cờ vu vơ được nhìn thấy hình bóng của ai đó mỗi buổi sáng chào cờ, ở căng tin, ở nhà xe.
Cũng chẳng biết từ bao giờ hình bóng đã tồn tại trong trái tim tôi. Rất nhẹ nhàng, không biết được điểm bắt đầu và có lẽ cũng chẳng biết được kết thúc. Ai đó của tôi học cùng trường cấp 3 với tôi, bằng tuổi tôi nhưng không cùng lớp. Ai đó không cao cũng chẳng đẹp trai phong độ như những anh chàng hàn quốc mà tôi thích trong phim ảnh nhưng không hiểu tại sao tôi lại thích.
Tôi hay lên thư viện vì đơn giản lớp của ai đó ở dãy nhà đó. Thật vui nếu tôi tình cờ được thấy hình bóng ấy. Tôi hay đi vệ sinh. Hehe. Mặc dù dãy nhà vệ sinh ở chỗ tôi cũng có nhưng tôi thường rủ con bạn thân sang dãy nhà kia mặc cho nó có kêu ca. Vì nó đâu biết được lí do đó. Tôi chẳng nói cho ai tôi đã thầm thích người đó vì đơn giản tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào và đơn giản tôi không ngờ hình bóng ấy lại sống trong tôi lâu đến thế ngay cả khi tôi ra trường.
Có lẽ tôi nhớ nhất là cái buổi chào cờ hôm đó. Hôm ấy người đó của tôi hát một bài hát tiếng anh gì đó mà tôi chẳng nhớ nữa tôi nhớ là nó rất hay. Nhưng tôi chẳng nhớ nổi nữa vì đôi mắt của tôi chỉ nhìn về người đó tim như sắp nhảy ra ngoài và tôi muốn lắm muốn có thể đứng dậy để tặng ai đó một bông hoa mặc dù nếu tôi tặng thì cũng sẽ chẳng ai nghĩ gì cả nhưng tôi vẫn run vẫn sợ.
Tôi không dám nói cho ai cả, không dám nói tôi thích người đó, ngay cả đến ngày ra trường cũng vậy. Vì tôi không xinh không đủ để nổi bật và vì tôi thấy rằng mình chẳng thể nào hợp được. Chính vì vậy tôi không nói. Theo tôi nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả vì tôi nghĩ rằng đây là một mối tình trẻ con rồi tất cả sẽ đi vào dĩ vãng. Nhưng chẳng phải vậy, hình bóng vẫn còn đây, ngay lúc này. Tôi đã không gặp người đó 4 năm rồi kể từ ngày ra trường. Tôi ước rằng nếu trên đường đi học có thể tình cờ gặp thì tốt biết mấy. Nhưng chẳng thể. Nhà chúng tôi cũng cùng một phường với nhau nhưng chưa bao giờ tôi gặp, hơn nữa 2 trường đại học cũng gần nhau mà đến cái bóng cũng không có. Đi học trên đường tôi nhìn ngang ngó dọc nhưng cũng không thấy một lần nào cả. Tôi cũng chẳng biết được nhà của ai đó nhiều lúc có ý nghĩ hay mình đứng ở đấy 1 ngày thể nào chẳng thấy nhưng tôi lại nghĩ mình thật ngớ ngẩn nên lại thôi.
Tôi vẫn thường muốn theo dõi người ấy trên facebook nhưng tôi không bao giờ nhắn tin hay comment bất cứ thứ gì cả vì tôi không đủ dũng khí. Hàng ngày tôi chỉ lên facebook và nhìn đèn của ai đó sáng là tôi đã cảm thấy vui thật nhiều và bây giờ.
Người ta nói yêu đơn phương là đau khổ. Ừ thì tôi công nhận nó có đau khổ nhưng bên những đau khổ đó thì nó mạng lại cho tôi không ít những niềm vui và nó là động lực cho tôi suốt những năm cấp 3.
Tôi viết ở đây cũng chẳng thể gọi là một câu chuyện vì nó không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc đó chỉ là những cảm xúc đan xen vào nhau.
Tôi viết ở đây chẳng có mục đích gì cả chỉ muốn nói lên cảm xúc của mình. Mong rằng các bạn hãy thử cảm nhận của mình. Hãy nói ra dù là thất bại. Vì nếu nói ra bạn sẽ không còn những hối tiếc.
Vì đến bây giờ tôi cảm thấy hối tiếc. Tôi muốn thời gian quay lại nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi vẫn thầm lặng như vậy vì đơn giản tôi biết rồi cũng chẳng sẽ được một kết quả gì hết.
"Tôi không thích mưa vì đơn giản mưa khiến tôi buồn.."
Tôi thích xem phim hàn quốc vì những câu chuyện của nó luôn là những kết thúc có hậu, là những câu chuyện cổ tích mà ở cuộc sống không thể có. Nó là cái tôi ước mơ là cái tôi mong ước.
Mối tình đầu của tôi mà không phải dường như nó chẳng phải là tình đầu vì người tôi yêu không yêu tôi và thậm chí chẳng biết vì đó là một cuộc tình đơn phương.
Có lẽ giống như tôi mỗi bạn trong đời học sinh của mình cũng từng thích một ai đó. Cái tinh yeu tuoi hoc tro, cái cảm giác lâng lâng vui sướng khi tình cờ khi gặp ở căng tin, ở nhà xe, chẳng là gì nhưng nó có thể khiến bạn cười suốt cả buổi học. Và cũng buông thấp thỏm không yên khi thấy một ai đó tươi cười khi đi cùng một bạn gái dễ thương xinh đẹp.
Và tôi cũng chẳng ngoại lệ khi tình cờ vu vơ được nhìn thấy hình bóng của ai đó mỗi buổi sáng chào cờ, ở căng tin, ở nhà xe.
Cũng chẳng biết từ bao giờ hình bóng đã tồn tại trong trái tim tôi. Rất nhẹ nhàng, không biết được điểm bắt đầu và có lẽ cũng chẳng biết được kết thúc. Ai đó của tôi học cùng trường cấp 3 với tôi, bằng tuổi tôi nhưng không cùng lớp. Ai đó không cao cũng chẳng đẹp trai phong độ như những anh chàng hàn quốc mà tôi thích trong phim ảnh nhưng không hiểu tại sao tôi lại thích.
Tôi hay lên thư viện vì đơn giản lớp của ai đó ở dãy nhà đó. Thật vui nếu tôi tình cờ được thấy hình bóng ấy. Tôi hay đi vệ sinh. Hehe. Mặc dù dãy nhà vệ sinh ở chỗ tôi cũng có nhưng tôi thường rủ con bạn thân sang dãy nhà kia mặc cho nó có kêu ca. Vì nó đâu biết được lí do đó. Tôi chẳng nói cho ai tôi đã thầm thích người đó vì đơn giản tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào và đơn giản tôi không ngờ hình bóng ấy lại sống trong tôi lâu đến thế ngay cả khi tôi ra trường.
Có lẽ tôi nhớ nhất là cái buổi chào cờ hôm đó. Hôm ấy người đó của tôi hát một bài hát tiếng anh gì đó mà tôi chẳng nhớ nữa tôi nhớ là nó rất hay. Nhưng tôi chẳng nhớ nổi nữa vì đôi mắt của tôi chỉ nhìn về người đó tim như sắp nhảy ra ngoài và tôi muốn lắm muốn có thể đứng dậy để tặng ai đó một bông hoa mặc dù nếu tôi tặng thì cũng sẽ chẳng ai nghĩ gì cả nhưng tôi vẫn run vẫn sợ.
Tôi không dám nói cho ai cả, không dám nói tôi thích người đó, ngay cả đến ngày ra trường cũng vậy. Vì tôi không xinh không đủ để nổi bật và vì tôi thấy rằng mình chẳng thể nào hợp được. Chính vì vậy tôi không nói. Theo tôi nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả vì tôi nghĩ rằng đây là một mối tình trẻ con rồi tất cả sẽ đi vào dĩ vãng. Nhưng chẳng phải vậy, hình bóng vẫn còn đây, ngay lúc này. Tôi đã không gặp người đó 4 năm rồi kể từ ngày ra trường. Tôi ước rằng nếu trên đường đi học có thể tình cờ gặp thì tốt biết mấy. Nhưng chẳng thể. Nhà chúng tôi cũng cùng một phường với nhau nhưng chưa bao giờ tôi gặp, hơn nữa 2 trường đại học cũng gần nhau mà đến cái bóng cũng không có. Đi học trên đường tôi nhìn ngang ngó dọc nhưng cũng không thấy một lần nào cả. Tôi cũng chẳng biết được nhà của ai đó nhiều lúc có ý nghĩ hay mình đứng ở đấy 1 ngày thể nào chẳng thấy nhưng tôi lại nghĩ mình thật ngớ ngẩn nên lại thôi.
Tôi vẫn thường muốn theo dõi người ấy trên facebook nhưng tôi không bao giờ nhắn tin hay comment bất cứ thứ gì cả vì tôi không đủ dũng khí. Hàng ngày tôi chỉ lên facebook và nhìn đèn của ai đó sáng là tôi đã cảm thấy vui thật nhiều và bây giờ.
Người ta nói yêu đơn phương là đau khổ. Ừ thì tôi công nhận nó có đau khổ nhưng bên những đau khổ đó thì nó mạng lại cho tôi không ít những niềm vui và nó là động lực cho tôi suốt những năm cấp 3.
Tôi viết ở đây cũng chẳng thể gọi là một câu chuyện vì nó không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc đó chỉ là những cảm xúc đan xen vào nhau.
Tôi viết ở đây chẳng có mục đích gì cả chỉ muốn nói lên cảm xúc của mình. Mong rằng các bạn hãy thử cảm nhận của mình. Hãy nói ra dù là thất bại. Vì nếu nói ra bạn sẽ không còn những hối tiếc.
Vì đến bây giờ tôi cảm thấy hối tiếc. Tôi muốn thời gian quay lại nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi vẫn thầm lặng như vậy vì đơn giản tôi biết rồi cũng chẳng sẽ được một kết quả gì hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét